Ai biểu bỏ chị đi xa hoài làm chi. Anh còn thấy gì nữa?
– Thôi, thôi đừng ép anh nói, tới tai ổng, ổng “đẩng” cho chết luôn.
– Anh nói, em nghe thôi. Nhưng cảm giác đau đớn giảm đi rõ rệt lại khiến nàng đắn đo.
Vào lúc Điền nghĩ nàng sẽ không trả lời thì tiếng Thủy nhỏ nhẹ vang lên:
– Vâng…
Điền mừng như bắt được vàng, Thủy thấy biểu hiện của bố thì ngại ngùng vội bổ sung thêm:
– Nhưng mà… đừng cho anh ấy với mẹ biết…
Đó cũng là điều mà Điền muốn,xinh gái gã trìu mến nhìn con dâu:
– Được rồi… chỉ hai bố con mình thôi…
Câu nói không đầu không đuôi đầy mờ ám làm Thủy lại ngượng chín mặt, nàng ấp úng bảo bố:
– Bố… ra nhặt rau trước hộ con… để con cho con bé bú nốt…
– Được rồi cứ nghỉ đi, bố nấu luôn cho cũng được.
Điền rời khỏi phòng con dâu, khuôn mặt vui vẻ đầy phấn chấn. Thủy ngại ngùng đẩy ra bảo:
– Thôi… muộn rồi… về phòng thôi bố…
Điền cười tủm tỉm nói:
– Chưa xong sao về được… Nãy vì thích quá nên bố quên chưa hút sữa ra…
Thủy nghe vậy liền đánh cho gã một cái rồi khẽ mắng:
– Có vậy cũng quên nữa…
Gã cười ranh mãnh:
– Tại con làm thích quá đó…
Nàng hơi đỏ mặt lườm gã, Điền cười rồi lại cúi xuống ngoạm lấy ngực con dâu bú mút chùn chụt.